Truyện mỗi ngày

Home Top Ad

Mình học HU**, còn anh không học Neu, mình chỉ tâm sự ké chút thôi... Mình và anh học chung 1 trường cấp 3, để nói về khoảng thời gian qu...


Mình học HU**, còn anh không học Neu, mình chỉ tâm sự ké chút thôi...
Mình và anh học chung 1 trường cấp 3, để nói về khoảng thời gian quen biết thì cũng khá lâu rồi. Trước đây , anh từng là người yêu cũ của bạn cùng bàn cấp 3 với mình . Sau khi anh và bạn ấy chia tay, anh tìm đến mình để nói chuyện tâm sự rất nhiều thứ. Có thể vì do nói chuyện quá nhiều nên 1 khoảng thời gian sau, anh nói anh thích mình . Nhưng khi đó mình không đồng ý, mình sợ bạn ấy và mọi người sẽ nói mình này kia dù cho chuyện 2 người đã kết thúc. Bẵng đi 1 năm sau , chúng ta mới lại nói chuyện với nhau. Lần này , khi anh ngỏ lời một lần nữa, mình mới đồng ý làm người yêu anh. Vì mình thấy được sự chân thành của anh qua những cuộc nói chuyện, cũng có khá nhiều điểm chung. Chúng ta đã từng rất vui vẻ như những cặp đôi khác nếu như không có ngày hôm qua. Mình bắt gặp anh có mối quan hệ khác. 2 hôm trước khi mình hỏi, anh nói giữa 2 người chỉ là bạn, anh ở HN, em ấy ở HCM thì làm sao có cơ hội.Mình nghi ngờ và bắt anh chụp lại đoạn tin nhắn giữa 2 người . Anh xoá 1 vài tin nhắn và gửi cho mình. Hôm qua mình và anh có gặp nhau để nói chuyện, khi mình đề cập đến việc mượn điện thoại anh thì anh xoá hết tin nhắn và đổi mật khẩu điện thoại. Anh khăng khăng và nói mình quá đa nghi. Để rồi chiều tối ngay hôm đó, mình nhắn tin cho cô bé kia, em ấy nói 2 người là người yêu của nhau, quen biết nhau qua Game 1 tuần và đã trở thành người yêu của nhau. “ 1 tuần “ - quen nhau 1 tuần mà đã yêu nhau được, hơn thế nữa đi xem phim cùng mình mà nói với em ấy là đi cùng anh trai, trong lúc xem vẫn nhắn tin dấu diếm mình đủ mọi thứ. Anh còn rủ em nó xem Hentai . Khi xem được hết cuộc trò chuyện mà em ấy gửi, mình sốc, mình khóc như điên giữa cổng trường, trên đường về nhà. Tại sao sau tất cả mọi việc, làm gì cũng nghĩ đến cảm xúc của anh, lo cho anh mọi thứ. Mà mình lại nhận được thứ như vậy. Cái sừng dài hơn 1000km . Nếu mình không phát hiện ra, anh còn định giấu mình tới khi nào. Từ khi yêu , mình chưa từng giấu anh bất cứ chuyện gì, cứ nghĩ đối tốt với anh rồi anh cũng sẽ đối tốt lại. Nhưng không, anh cho mình một cái tát quá lớn.... Anh khiến mình mất hết niềm tin và sự hi vọng bấy lâu nay... Xin lỗi vì mình viết hơi dài và đôi chỗ khó hiểu. Vì khi viết ra những dòng này, mình không còn chút sức lực nào,hôm nay là 2 ngày không ăn uống gì. Mong mọi người có thể cho mình đôi chút lời khuyên và để lại tâm sự . Hiện tại mình rất bế tắc và nghĩ quẩn khá nhiều ...

Xin chào các bạn, mình không phải sinh viên của NEU, hiện tại thậm chí không còn là sinh viên nữa, nhưng rất hay theo dõi confes của các ...


Xin chào các bạn, mình không phải sinh viên của NEU, hiện tại thậm chí không còn là sinh viên nữa, nhưng rất hay theo dõi confes của các bạn . Hôm nay mình muốn gửi một chút tâm sự với mục đích góp vui cho ae chém gió là chính, câu chuyện của mình như sau:
Mình là một gã trai khá bình thường, có thể là tầm thường trong mắt một số người, nhưng không vì vậy mà mình không yêu được ai. Lịch sự tình trường của mình khá khiêm tốn, chỉ có 4 mối tình ( chính thức ), tuy ngắn dài tùy lúc khác nhau nhưng chân thành thì lúc nào cũng có. Các mối tình đó không mang lại cho mình nhiều niềm vui, chỉ để lại sự mệt mỏi và mất niềm tin vào một nửa thế giới xinh đẹp kia. Nhưng mình vẫn lạc quan, và ngông nghênh tiếp tục lao vào lưới tình của một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.
Giờ mới vào nội dung chính này. Thực sự thì tôi thương nàng rất chân thành ( đổi xưng hô cho nó nghiêm túc ), một cô giáo nhỏ rất cần mẫn với nghề. Thường xuyên thức khuya dậy sớm để soạn bài và chuẩn bị giáo án, tôi rung động từ cuộc nói chuyện vội trong những đêm muộn đó. Sau khi gặp mặt và tìm hiểu, tôi lại càng đổ nàng khi biết thêm được hoàn cảnh của cô gái nhỏ ấy. Nhà nàng nghèo và nằm sâu hun hút trong hàng đống con hẻm nhỏ, tôi là đàn ông khi vào nhà nàng còn lo ngay ngáy vì sự hẻo lánh và tối tăm hai bên đường. Biết nàng thường xuyên đi dạy tới 10h đêm mới về, tôi lo lắng và tỏ ý ái ngại thì chỉ nhận được nụ cười nhẹ và câu nói: "em đi mãi rồi thành quen". Nghe sao mà thương thế. Thời điểm này chúng tôi vẫn là bạn.
Chúng tôi sống ở hai tỉnh khác nhau, tôi khi ấy đã nhiều lần nói ẩn ý tình cảm của tôi, lời chân thành thường khó nói, tín hiệu nhận được từ nàng cũng khả quan. Gia đình nàng cũng tỏ ra quý tôi, nên tôi rất nuôi hy vọng vào mối tình này. Rồi sau vài tháng, tôi nhận ra có gì đó là lạ. Nàng ít quan tâm, ít nói chuyện với tôi. Rồi điều đó làm tôi lo lắng, nên tôi quyết định thổ lộ để mong một mối quan hệ nghiêm túc và để xua tan sự lo lắng kia.
Rồi cảm giác không lành của tôi đã chính xác, cô ấy từ chối tôi với lý do: "em cảm thấy không xứng, và em muốn anh là bạn hơn "
Với kinh nghiệm của tôi, tôi hiểu trong khoảng thời gian tôi ở xa bắn tỉa thì có thằng ôn nào đó ở gần đã cầm BWM cày nát trái tim nàng, nẫng tay trên của tôi. Cũng may cho tôi vì sự trưởng thành giúp tôi không buồn lâu, chỉ mong là nàng đỡ vất vả hơn và hạnh phúc thật sự. Tôi chỉ hơi cay vì tôi thấy tình yêu của con gái sao dễ lung lạc quá, chỉ 3 tháng ngắn ngủi nàng đã nỡ quên tôi.
Tết đến, tôi đến thăm nhà nàng, không khí vẫn vui vẻ nhưng có vài điều thay đổi. Bố nàng ít cười với tôi hơn, mẹ nàng thì nhìn tôi với ánh mắt hơi ái ngại, có vẻ mẹ nàng thì ủng hộ tôi nhưng bố nàng thì thích " thằng ôn" kia hơn. Ra về, bố nàng thì viện lý do hơi mệt nên vào trong nghỉ ngơi từ sớm, tôi bắt tay mẹ nàng chúc tết, tôi cảm thấy cái nắm tay rất chặt....
Thấm thoắt tết lại sắp đến, tôi chẳng hay, tết năm nay tôi có nên đi thăm nhà nàng không nhỉ ?

Từ trước đến giờ em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ phải đi ngang một ông chú, chỉ thích các anh hơn 2,3 tuổi thôi. Ấy vậy mà... Đúng ...


Từ trước đến giờ em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ phải đi ngang một ông chú, chỉ thích các anh hơn 2,3 tuổi thôi. Ấy vậy mà... Đúng là chó xui mèo khiến thế nào lại dính phải bả của một người hơn cả chục tuổi. Lúc đầu thì mối quan hệ là chú cháu đúng nghĩa, sau dần em mới để ý. Ơ, sao ông chú này quan tâm mình quá mức thế nhỉ? Mình ốm, 10h đêm còn mua thuốc mang sang tận phòng đã thế lại còn hay nhắn tin gọi điện hỏi thăm các thứ. Thậm chí còn nhớ ngày đến tháng của mình nữa. Nào là "chu kì của em bao nhiêu ngày?", "mỗi lần thế nó ra ít hay nhiều?" "Dùng hết bao nhiêu bịch bvs, dùng loại nào? ". Ôi đến đau cả đầu, muốn độn thổ cho xong. Thấy mặt em dạo này nổi mụn( gần đến tháng nên nó thế) xong còn bảo: "anh thấy chu kì bình thường là 28 ngày, em hơn rồi đó. Không ổn! Đã thế còn mụn này, em nên đi siêu âm buồng trứng đi, anh sợ em bị bệnh cũng nên". Đến đoạn này thì quỳ, thực sự quỳ. Em chỉ bảo:
- Chú bớt dở hơi tập bơi đi được không? Cháu thấy vẫn ok chán, k sao đâu
- Đồ vô cảm
Goát?? Vô cảm ư 😂😂
Mới đây còn rủ nhau đi leo núi. Người thì xác to, leo đến mấy cái chỗ đá nhìn nó hơi ngợp 1 chút lại bắt đầu: 
- Anh sợ quá, anh không leo nữa đâu, thôi xuống em ơi
- Eo ơi, em nhìn này, sợ thật đấy, leo lên thế này lát anh làm sao mà xuống đây?
Thực sự thì em thấy cái núi đấy nó có đến nỗi nguy hiểm đâu, mọi người cứ leo ầm ầm, mỗi ông ấy cứ kêu ca như con mụ hâm. 
Lúc đi xuống em có vặt quả dại ném vào đầu ông ấy, quả bé tí thôi. Ông ấy quay lại, mặt không biểu cảm:
- Lần này thì em xác định đi, em chết chắc với anh rồi đấy !
Ông ấy lấy tay bóp cổ em, nhấc nổi cả chân luôn, lấy tay gạt ra mà không được.Khó thở kinh khủng, cảm giác chết đến nơi. Trong đầu lúc đấy nghĩ có khi nào thanh xuân của mình chôn vùi ở cái núi này không. Mọi người biết chuyện gì tiếp theo không? Tự dưng em cảm thấy có cái gì đó chạm vào mồm, nó hơi mềm. Rồi, rồi đấy, mở mắt ra thấy cái mặt ông ấy chềnh ềnh ngay mặt. Là hôn, là hôn!!!! Em chùi lấy chùi để và leo tuốt xuống núi thật nhanh.Trời đất ơi, nụ hôn đầu đời đã bị cướp đi như thế, mất công giữ gìn cái mồm bao nhiêu năm, cứ mong rằng một ngày đang ngủ trong rừng thì hoàng tử sẽ bước đến hôn nhẹ một phát rồi lên xe ngựa đi về hoàng cung. Bị cưỡng hôn trong tư thế bóp cổ? Đúng là đời không như mơ mà. Đến bây giờ thực sự em vẫn hoang mang, nếu lỡ có yêu nhau thật thì ra mắt bạn bè chắc cũng bị bọn cám lợn nó cười vào mặt "cỏ non quyến rũ con dê già".
Thỉnh hoảng em đi chơi với đám bạn thì tích cực gọi điện, nhắn tin với mục đích:
- Cho anh đi cùng có được không?
Dĩ nhiên là khôg rồi, giữa bao nhiêu con người với gu nhạc trẻ trung, EDM các thứ các thứ, tòi lòi ra ông chú thích nghe nhạc cách mạng, nô nồ nô. Chẳng lẽ em lại bảo: giới thiệu với chư vị huynh đệ, ta xin trân trọng giới thiệu đây là ông chú cùng ông nội khác bà cố của ta.
Bỏ qua vấn đề đó, mỗi lần đi đâu, mới đi được 1 lúc lại bảo:
-Bàng quang anh căng quá rồi, đi tìm chỗ hòa mình vào thiên nhiên đây. 
Em nghĩ là ông ấy mắc bệnh "đái đường" cực kì nặng .Đã thế còn như này: 
- Em có buồn không? Giải quyết luôn đi, anh đứng canh cho. Bình thường mà, k sao đâu
Cái gì cơ? Bảo con gái nhà người ta lộ thiên ngay vệ đường á, đã bảo là KHÔNG KHÔNG KHÔNG rồi còn giục đi đi. Phát điên. 
Lúc đang tận hưởng cảnh đẹp như ở Sa Pa thì ông ấy giở trò:
- Anh thấy bọn ở Nhật nó chơi cái trò này, vô lý thật, anh chả tin đâu
-Trò gì ạ?
- Nó thi nhau mở khuy áo ngực xem thằng nào mở được nhiều hơn. Vừa nói vừa cầm áo em kéo cái "bụp" vào lưng.
Em quay sang trợn tròn mắt lên, thôi xong, nó tuột thật. Em đứng như trời trồng còn ông ấy lăn ra ôm bụng cười ngặt ngẽo chảy cả nước mắt. Rõ vô duyên, thật không thể hiểu nổi. 
Đến đây thôi, nó dài quá rồi không phải khoe với mọi người đâu vì cũng 2 tháng rồi chú cháu chả liên lạc gì với nhau nữa 😄 vì biết yêu nhau cũng chẳng đi đến đâu nên tốt nhất là dừng lại. Người ta đi làm lương lậu, công việc ổn trong khi mình chả có cái gì trong tay. Toàn được rủ đến quán sang trọng, bảo ngồi vỉa hè thì ông ấy lắc đầu. không đi thì bảo là không coi trọng mối quan hệ này, nếu đi thì sinh viên sức đâu mà trả, để người ta trả thì cảm giác như mình lại mắc nợ. Vậy là lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm hoàng tử mặc áo nâu quần rách thích ngồi vỉa hè thôi.

Buồn đời! À e xin giới thiệu qua e sinh 95, Any e hơn e 2 tuổi. Bọn e không phải sv NEU nhưng sầu quá cho e vào giãi bày tí. Em và any yê...


Buồn đời! À e xin giới thiệu qua e sinh 95, Any e hơn e 2 tuổi. Bọn e không phải sv NEU nhưng sầu quá cho e vào giãi bày tí. Em và any yêu nhau cũng hơn 1 năm rồi ạ. Bọn em yêu nhau thì cũng bình thường như các đôi khác thôi ạh. Thì cũng đi chơi, cũng Share phí, anh hết tiền thì em e cũng lén bỏ ví cho, để ý thấy a thiếu cái gì thì e cũng hay mua cho, dù đôi lúc anh ý chê xấu và méo dùng , lễ lạt cũng quà này quà kia =.= thỉnh thoảng cũng cãi cọ nhưng nếu e thấy e sai hoặc cảm thấy căng quá thì em xin lỗi thì tất cả lại hòa. Đại loại là em cũng để ý trước sau lắm ấy. Mỗi tội em lại chả nhớ sinh nhật anh ấy ngày nào tháng nào huhu
Chiều nay cũng như bao ngày yêu bọn em nhắn tin nói chuyện yêu đương hường phấn lắm luôn. Thế xong tự nhiên xoay qua nhắc đến sinh nhật năm ngoái của anh ấy. Huhu em chỉ nhớ sn anh ý vào lúc gần Tết ấy. Xong em tiện mồm hỏi "Sinh nhật anh ngày nào ấy nhỉ?" Thì anh độp luôn:
- "Vãi l**n, có con ny như cc"
Xong, em biết quả này xong rồi e vội vàng xin lỗi ngay, giải thích các thứ rằng không phải em không quan tâm anh, không coi trọng anh mà là em chỉ nhớ mỗi sinh nhật bố mẹ và chị gái thôi thì anh làm một tràng dài:"M đi hỏi bạn bè t xem có ai là k biết sinh nhật tao không, chỉ có m thôi" lại tiếp:"M đéo phải ny" xong lại "Tưởng thế nào, hóa ra cũng bình thường" Rồi thì "Những lúc như thế này mới biết là m đối với t như thế nào". "Ny như cl" Em thì vẫn xuống nước xin lỗi rối rít này nọ. Còn anh thì vẫn thao thao rằng em như cl, vâng e như cl các bác ạh  Rồi thì "Giờ mới biết m thật sự như thế nào" bla blo các thứ. Em giờ uất quá liền nt lại: "L**n, t đ** nói chuyện nữa" Và xong, chia tay đến nay luôn. Em cũng không buồn xin lỗi cun cút theo như mọi lần nữa.
Vẫn biết sinh nhật mỗi người là ngày đặc biệt có ý nghĩa. Nhưng có phải không nhớ sinh nhật là không yêu, không tôn trọng nhau đâu chứ. Mong các bạn đừng hình thức hóa quá như thế. Tc dựa vào hành động nhiều hơn chứ  đúng không ạ.

Gửi cậu, chàng trai mà bạn thân tớ yêu thương nhất. 18h15 tan sở, tớ nhận được cuộc gọi từ cái N, nhấc máy lên, tiếng nó òa khóc trong đa...


Gửi cậu, chàng trai mà bạn thân tớ yêu thương nhất.
18h15 tan sở, tớ nhận được cuộc gọi từ cái N, nhấc máy lên, tiếng nó òa khóc trong đau đớn, 5p tớ chỉ đứng đó và nghe nó khóc. Nó khóc nấc lên từng đoạn, chỉ khóc mà không hề nói gì cả. 
Về đến nhà tớ vội vào facebook cậu, kéo con chỏ chuột xuống dòng thời gian trên tường facebook của cậu, à thì ra cậu đã có người mới. Tớ vui vì cậu đã tìm được bến đỗ mới. Nhưng lòng t lại nhói vô cùng vì thương cái N. Tớ biết cậu hay vào trang confession trường c, cũng thấy c hay like bài viết trên này nên t sẽ viết ra những điều mà bấy lâu này t đã cất giấu thay vì nhắn tin trực tiếp cho cậu.
Nhìn cô gái 25 tuổi của tớ đang giam mình trong căn phòng lưu giữ đầy hình ảnh và món quà của 2 người, lòng tớ thực sự đau vô cùng. Tớ từng ghen tị với tình yêu của c và nó. Các c đã cùng nhau đi hết chặng đường cấp 3, đại học rồi ra trường, bao nhiêu khó khăn tưởng trừng như không thể bên nhau được nữa nhưng vì cái sức mạnh của tình yêu, cả 2 người đều vượt qua được cả.
Cậu thường thắc mắc vì sao công ty Nhật lại có được thông tin của cậu mà gọi cậu đi phỏng vấn, cậu biết vì sao không? Là vì con N biết gia đình cậu khó khăn, là nó biết năng lực cậu có, và nó biết cậu muốn có một cơ hội để đổi đời nên đã đơn phương gửi CV của c cho công ty đó. Rồi ngày cậu đi phỏng vấn dù trong lòng không vui nhưng nó vẫn xin nghỉ việc để đi cùng cậu. Rồi ngày cậu nhận kết quả trúng tuyển và được sang nhật làm việc trong thời hạn 4 năm, tớ biết nó đã khóc rất nhiều. Nhưng có lẽ vì quá yêu cậu, nên nó chấp nhận yêu xa. Nhưng rồi cậu nói với nó rằng cậu sẽ không sang Nhật, cậu sẽ ở lại Việt Nam làm việc và không rời xa nó. Buổi tối hôm đó nó kể lại với tớ với ánh mắt đầy kiêu hãnh lẫn tự hào. Cậu biết không,, sau đó đôi lông mày nó bỗng trùng xuống. Nó bảo với tớ rằng gia đình cậu khó khăn, rằng để cho cậu ăn học ở cái đất Hà Nội này mà các em cậu phải nghỉ học từ sớm để chăm lo chuyện đồng áng, rồi bố mẹ cậu đã phải bán đi vài thước ruộng để có tiền đóng học cho cậu. Và nó nghĩ đây chính là cơ hội để cậu giúp bố mẹ cậu không khổ, là lúc mà các em của cậu được bắt đầu đến trường như bao đứa trẻ khác. Nhưng nó biết, vì nó cậu sẽ không đi.
Cậu còn nhớ cái ngày mà cậu đến công sở đón nó như mọi khi không? Cậu thấy nó đang thân mật với 1 người đồng nghiệp. Có lẽ cậu không biết vì nhìn thấy cậu nó đã cố tình hôn người ta chỉ để làm cậu hiểu lầm nó. Có lẽ lúc ấy cậu đã đến và tát nó. 5 dấu vân tay của cậu như một con dao đâm thẳng vào tim nó. Về đến nhà cậu nhắn tin chia tay. Nó khóc rồi đồng ý mà không một lời giải thích. 
Cuối cùng cậu cũng đồng ý sang Nhật vào ngày hạn chót cuả thời gian phản hồi. 1 tuần là thời gian cậu sắp xếp công việc cũ và chuẩn bị hành lí để đi. Có lẽ bên đấy người ta cũng đang cần gấp nhân sự nên họ đã book vé sớm cho cậu. Ngày cậu đi, nó có đến chỉ là không dám đứng trước mặt cậu. Có lẽ cậu cũng đang chờ đợi nó, muốn nhìn thấy nó trước khi đi. Cậu biết không, cái ngày hôm đấy khi cậu đang làm thủ tục check in cậu và nó chỉ đứng cách nhau vài bước chân nhưng c đã chẳng quay về phía nó như nó mong đợi. Nó đã ngồi chờ cậu hơn 2 tiếng. Rồi cho đến khi cậu đi vào chờ xuất cảnh nó đã ôm chặt lấy tớ rồi gào khóc lên trong tuyệt vọng. 
Cậu sẽ chẳng thể biết, trong lòng nó đã đau đớn như thế nào khi phải tự rời bỏ người đã đi cùng nó cả 1 thanh xuân. Tớ đã từng chứng kiến những giây phút nó chìm đắm trong hạnh phúc khi ở bên cậu, tớ cũng đã từng nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của nó về một tương lai tươi đẹp với cậu, tớ cũng đã từng chứng kiến nó đã lo lắng như thế nào khi cậu bị bệnh, và cũng chính tớ đã chứng kiến đứa con gái mạnh mẽ ấy đau khổ và tuyệt vọng như thế nào khi phải rời xa người mà nó yêu thương. Tớ biết nó trước cậu, tớ hiểu nó nhiều hơn cậu, tớ đồng hành cùng nó lâu hơn cậu, nhưng cả tớ và cậu đều là người mà nó yêu thương và muốn hi sinh nhất sau gia đình.
Cũng gần 1 năm cậu rời Việt Nam, cũng là gần 1 năm nó sống trong đau khổ với thói quen vào facebook của cậu chỉ để nhìn cậu, xem cuộc sống của cậu có thực sự ổn hay không rồi lặng lẽ thoát ra. Nhưng hôm nay được tin cậu có người mới, tớ biết cảm giác của nó đau như thế nào. Có lẽ trong lòng nó còn yêu cậu nhiều lắm. 
Mọi chuyện nên kết thúc ở đây được rồi, từ ngày mai nó sẽ chẳng phải đếm từng ngày để mong gặp cậu trong vô vọng, từ ngày mai nó sẽ chẳng vào facebook của cậu như trước. Từ ngày mai tớ sẽ chẳng phải nghe những lời than vãn đầy phiền phức của nó nữa. Từ ngày mai, có lẽ nó sẽ trở thành một con người khác.
Tớ viết ra đây, rất mong cậu đọc được, không phải mong cậu sẽ bỏ rơi người con gái ấy mà quay lại với nó. Mà tớ chỉ muốn cậu biết vì sao nó lại làm như vậy và chỉ mong cậu hãy sống thật tốt để nó yên lòng. Trong lòng tớ chưa bao giờ trách cậu, vì chính cậu đã từng yêu thương nó, thay tớ bảo vệ và chăm sóc nó những lúc nó yếu lòng nhất. Tớ chỉ trách nó, sao ngày ấy thay vì tự gây ra hiểu lầm rồi rời xa c thì hãy động viên cậu nên đi và chấp nhận yêu xa. Nó đã sai khi ngay từ đầu đã ích kỉ làm theo những điều nó muốn. 
Tớ đã hứa với nó giữ bí mật chuyện này, nhưng có lẽ nên để cậu biết thì tốt hơn. Cậu này, sống thật tốt và yêu thương cô gái ấy như cái cách mà cậu đã từng làm với nó. Tớ nghĩ nó cũng muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc. Đừng lo cho nó, vì nó sẽ ổn thôi. Xin lỗi cậu vì đã giấu cậu suốt gần 1 năm qua.
Chúc cậu và người con gái ấy luôn hạnh phúc!
Nguồn: Confession 

Mình có một thằng bạn, mồm lúc đ nào cũng  - Vợ tao ấy à, tao nói một là một, hai là hai, một là tao luôn đúng, hai là tao sai thì xem lạ...


Mình có một thằng bạn, mồm lúc đ nào cũng 
- Vợ tao ấy à, tao nói một là một, hai là hai, một là tao luôn đúng, hai là tao sai thì xem lại điều một 
thế mà hôm nay sang rủ đi uống nước lại thấy nó đang xin vợ mấy chục lẻ, xin mãi đ được, nó gắt 
- Em bỏ cái kiểu đấy đi nhé, đừng có cậy anh yêu em mà em muốn đối xử với anh như nào cũng được, đừng có ỷ mình xinh đẹp rồi bắt anh phải thế nọ thế kia ....
Cho anh xin thêm năm chục anh đi uống nước với thằng Tùng 
Cầm năm chục trong tay mà nó vui như vợ đẻ lần hai )
Nhìn hai đứa tình cảm như thế lại nhớ lại chuyện hai đứa yêu nhau.
Tính đến giờ thì cũng là tám năm của hai đứa ,may mắn là chưa sang năm thứ chín đã cưới rồi ko lại giống ai kia )) yêu nhau từ thời học sinh ,ba đứa cùng nhau đạp xe đi học về, mà giờ hai đứa nó lấy nhau,dm  .Yêu hồi đấy cũng giản dị thôi, đạp xe đưa nhau đi quanh hồ, ăm bim bim uống trà đá mà ngày nào cũng thấy hai đứa như thế chứ chả thấy làm cái đ gì khác, nhìn nhạt nhẽo v*, ghét v*. Mình vẫn nhớ ngày 4/9/2012, tại mình mà nó bị chém, ngay trước cổng trường, đứt cả gân tay, người yêu nó đúng kiểu ''khóc cạn cả nước mắt'' cứ '' anh ơi'' anh à'' ,'' đừng bỏ em ..'' tại máu chảy nhiều quá, còn nó thì cứ ngồi cười, còn giơ mẹ hai tay ra để chụp ảnh )). Hết cấp ba thì nó đi nghĩa vụ, tay bị đứt gân nên yếu đi nhiều, nhưng nó vẫn cố gắng để được tuyển vì đấy là ước mơ .Lúc vào nam lúc ra bắc, người yêu lần nào đi thăm cũng thút thit, đợt nào ở bắc thì lại tranh thủ ra gặp nhau 15'-30', rồi người yêu nó bắt xe về, nó quay lại đơn vị, ở trong nam thì nghỉ năm phút cũng gọi nhau nghe ,nói thì bảo nói thật, thề là mấy phim hậu duệ giặc giời, cung tâm kế các thứ tuổi l luôn sánh vài với tình yêu bạn mình luôn ) mộc mạc, giản dị và không kém phần lãng mạn. Có lần mình hỏi nó 
-Yêu xa thế có sợ ko?
Mắt nó nhìn xa xăm về phía bên kia đường, phía hai con chó đang ngửi đít nhau :
- Sẽ có lúc mày phải chia xa người mày yêu, nhưng sự chia xa ấy không làm mày yêu nó ít đi mà trái lại, khoảng cách ấy khiến mày yêu nó nhiều hơn
V**, bọn yêu nhau vào nói chuyện nghe sâu đíp vãi đ*i, fa thì bao giờ hiểu được, nên mình tặc lưỡi nghe thôi.
Nhiều lúc cũng đ hiểu 2 đứa vượt qua giai đoạn đấy kiểu gì.??? Cãi nhau có, giận nhau có, dọa chia tay có luôn, mà nó lại chốt cho mình câu này 
- Yêu nhiều rồi mày mới biết, ngoài chữ ''tình'' còn có cả chữ ''nghĩa''. Cả thanh xuân nó dành cho tao, đ cần biết tao đúng hay sai, nó buồn thì tao buồn, nó giận thì tao phải xin lỗi. Thế thôi .Yêu nhau không phải để phân định thắng thua, ai đúng ai sai, mà là để cùng nhau vun đắp. 
V**, học thì ngu mà triết lý tình yêu thì các thầy u phải gọi nó bằng cụ . Có lần về phép, mình với nó gặp nhau, hai thằng ngồi nói chuyện đi nghĩa vụ ,chạy báo động, vác hòm đạn, đi hành quân ỉa ngoài trời, lấy lá cây chùi đít, bị lính cũ đánh ,thức ăn thừa người ta đổ đi còn phải xin lại để ăn, không ăn thì không có sức mà làm,hai thằng thì ngồi cười, người yêu nó thì ngồi khóc :
- Em không cho anh đi nữa đâu, em phô mẹ anh, anh lừa mẹ anh bảo đi nghĩa vụ sướng lắm, toàn ăn với chơi ...
nghĩ hài v* ) Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, hết ba năm nghĩa vụ,, hai đứa làm đám cưới, rồi sinh con. Nó kể đợt vợ nó đẻ, nó xin mãi mới được về, về thì vợ đẻ rồi, cầm được mỗi bó hoa tặng vợ, nó chỉ được nghe lại, vợ nó lúc đẻ,vợ nó khóc :
- Mẹ ơi,đẻ đau lắm, con đéo đẻ nữa đâu mẹ ơi..
cuối cùng thì vẫn đẻ )) Thăm vợ, thăm con xong nó lại quay về đơn vị ngay trong đêm. Có vợ có con vào thấy trách nhiệm v*, lên mạng học nấu ăn, trước đấy có biết nấu đ gì đâu, mà thế quái nào nấu được món '' gà đắp mộ '' à không, ''gà đắp đất'' chăm vợ nhưng mà đống đất khác gì đống mộ, thiếu mỗi hai nén nhang  .Đi với anh em lúc nào cũng 
'- Mày nhìn hai tay tao thấy hai chữ gì ko ?
- Chữ '' Óc'' với chữ '' Chó'' à?
- Không, là chữ '' Quyền'' và chữ '' Lực'', là quyền lực. Riêng vợ tao đ bao giờ tao sợ luôn .
Dm vừa nói dứt câu, có cuộc gọi đến ,thấy thì thầm to nhỏ gì ế, rồi nó đứng dậy :
- Thôi xin phép anh em, mẹ tôi gọi về có việc gấp..
Đhs mẹ gọi mà lại thấy cầm điện thoại, xong mồm nói thầm
- Vợ ơi, anh đang về rồi, vợ uống trà sữa ko, anh tiện mua cho vợ nhé 
))) đáng yêu vc, quan điểm của bọn mình thì ''anh em có lúc này lúc khác, lúc xa lúc gần, ai cũng có cuộc sống riêng, vợ thì nó gắn bó cả đời, không lo cho nó trước thì lo cho ai'' nên cũng thoải mái, chả có vấn đề đ gì.
Rồi có lần mình sang chơi (mình tên Tùng ),tiếng nó từ phòng vọng ra :
- Tùng ơi ra đây bố bảo ?
- Mày bố với ai đấy dmm ?
- Tao gọi con tao đ được à ?
- V*, con mày tên Tùng ?
- Thì chả thế, vợ ơi, sao để Tùng nó nghịch cứt thế kia 
Dm bạn bè với nhau mà giờ nó lấy tên mình đặt cho con nó, cứ nghĩ cảnh "Tùng ơi, ra đấy bố bảo, Tùng ơi bố bảo ko nghe à? Tùng ơi ra đấy bố bế, ra đấy bố dắt đi chơi,, Tùng ơi bố nói con phải nghe, Tùng ơi cho bố sờ chim ....''bố bố cái dmm,nghĩ mà cay v**. Sau này có con kiểu đ gì mình cũng đặt con mình tên nó để trả thù . Tương lai chả mong gì, chỉ mong được như hai đứa, bình yên sống qua ngày .
Đấy ,kể chuyện tình bạn mình để mấy em sắp đi nghĩa vụ có chút niềm tin vào tình yêu. Đời đã đủ tệ rồi, mơ mộng chút có sao đâu, đúng không? ))

Em K60, em ở với mẹ từ bé vì hồi em con bé, bố mẹ có chuyện nên li dị, bố từ lúc li dị thì ko thèm liên lạc với hỏi thăm em sống ra sao, ...


Em K60, em ở với mẹ từ bé vì hồi em con bé, bố mẹ có chuyện nên li dị, bố từ lúc li dị thì ko thèm liên lạc với hỏi thăm em sống ra sao, thế nào, mẹ tự tay nuôi em lớn, chăm cho em ăn học đến giờ...từ lúc em còn chưa hiểu tình cảm giác đình quan trọng thế nào cho đến giờ em hiểu được sự vất vả của 1 người phụ nữ vừa phải đi làm kiếm tiền, vừa phải chăm con, làm cả những việc nặng nhọc của gia đình mà đáng nhẽ ra những việc như thế phải được sự giúp đỡ từ người đàn ông - người chồng trong gia đình nhưng vì từ lúc li dị, mẹ ko còn tin tưởng quá nhiều vào tình yêu và cũng muốn 1 mình chăm em lớn nên mẹ ko đi bước nữa...
Em mới lên đây học đc 1 thời gian thôi nhưng em đã xin đc đi làm kiếm tiền vì có 1 chị hàng xóm hơn em 2 tuổi cũng học NEU hướng dẫn từ trước bảo là nếu thích đi làm thì xin vào chỗ chị ấy, em xin vào chỗ chị ấy làm bưng bê...
Sau 1 tháng làm thì em đc lương là 1780k, em muốn làm điều gì đó đặc biệt cho mẹ với số tiền này, lúc đầu em nghĩ là mua quà vì sắp đến sinh nhật mẹ, sinh nhật mẹ vào mùng 09/11...rồi em mới chợt nhận ra là từ lúc em sinh ra tới giờ hình như chưa bao giờ mẹ đc tổ chức sinh nhật cả...em mới nảy ra ý tưởng tổ chức sinh nhật cho mẹ...nên thứ 7 tuần vừa rồi em về quê tổ chức cho mẹ.
Em cũng làm đơn giản thôi ạ, em đặt mua 1 chiếc bánh sinh nhật nhỏ nhỏ vì chỉ có 2 mẹ con với 1 đứa bạn nữa (con bạn em chơi vs em từ bé, mẹ em coi nó như đứa con nữa vậy, em với nó chơi thân nhau lắm), 1 ít hoa quả, bánh kẹo...với lại trước đó em mua cho mẹ 1 bộ quần áo mùa đông trên Hà Nội rồi, bạn em cũng mua tặng mẹ em 1 đôi găng tay nữa. Thì bình thường ăn xong em đi rửa bát rồi 2 mẹ con xem phim, nghỉ ngơi nói chuyện thôi nhưng lần này ăn xong nghỉ 1 lúc em mới bảo mẹ là 
- Mẹ ơi con có cái này cho mẹ.
- Lại có trò gì thế, đi học về có cái gì cho mẹ à?
- Chờ con chút.
Em liền bê mâm cơm xuống bếp để tí rửa sau, xong tranh thủ cắm 1 cái nến, mang luôn cái bánh kẹo cùng bánh sinh nhật lên...trên có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật mẹ H - 46 tuổi". Đúng lúc đó thì con bạn em qua vì em hẹn là 8h nó chắc chắn phải có mặt. Lúc em mang lên mẹ còn bất ngờ
- Ơ con tổ chức sinh nhật cho mẹ đấy à?
- Dạ vâng, từ nhỏ đến giờ con chưa thấy ai...tổ chức sinh nhật cho mẹ, toàn mẹ tổ chức sinh nhật cho con thôi.
Mẹ em lúc đó ko nói gì, tự dưng mắt đỏ đỏ rồi lấy tay lau nước mắt, chắc mẹ xúc động nên khóc, con bạn em vào ngay lúc đấy cũng nói là 
- Chúc mừng sinh nhật mẹ H (nó coi mẹ em như mẹ nuôi vậy nên gọi là mẹ H).
- Mẹ cảm ơn các con.
- Mẹ yên tâm, sau này chúng con sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ nhiều, mỗi năm 1 lần, giờ chúng con lớn hết rồi, đến lúc chúng con phải làm việc ấy rồi ạ.
- Mẹ cảm ơn các con nhiều lắm.
Thứ 7 hôm đó có lẽ là lần đầu tiên em thấy mẹ khóc vì hạnh phúc, chỉ có em vs con bạn vs mẹ thôi nhưng cả 3 cứ ngồi nói chuyện cả tối, mẹ cũng kể ngày xưa ko có điều kiện mà tổ chức sinh nhật rồi đến lúc muốn thì chẳng ai tổ chức cho...v....v...mẹ khóc mấy lần liền nhưng đều vì hạnh phúc thôi. Rồi mẹ còn bảo mong em mãi như này, đừng bỏ rơi mẹ như bố đã từng làm nữa...
Chẳng biết kết thúc câu chuyện thế nào nữa...em chỉ biết viết tới đấy thôi. Lần đầu tiên em tổ chức đc sinh nhật cho mẹ, ko biết ở đây có ai có cảm xúc giống em ko.
Nguồn: Confession